Nếu mình là một ông bố, mình sẽ là một ông bố bận rộn, có một công việc để đam mê, bởi đàn ông khi có một đam mê lành mạnh thường rất “quyến rũ”. Vì thế, mình nhất định sẽ theo đuổi đam mê gì đó có ích cho bản thân và người xung quanh, mình sẽ là tấm gương đĩnh đạc để con nhìn vào, để con có hứng thú với công việc mà con sẽ làm sau này.

Nếu mình là một ông bố, mình có thể không giỏi nấu nướng nhưng mình sẽ biết một vài món “tủ” để phòng khi vợ đi vắng. Hàng ngày, khi vợ làm bếp, mình sẽ đứng bên cạnh làm vài việc vặt hoặc trò chuyện. Với phụ nữ chỉ cần biết được chia sẻ là điều tuyệt vời rồi.

Nếu mình là một ông bố, mình sẽ dạy bọn trẻ vài trò “láu lỉnh”, như làm thế nào để nhặt rau nhanh nhất, làm thế nào để “né” sự kiểm soát của mẹ. Chúng thích như thế và đó dường như là cách rất tốt để chúng làm bạn cùng bố.

Nếu mình là một ông bố, mình sẽ dạy bọn trẻ mấy trò chơi lười lĩnh. Như làm thế nào để ném rác vào thùng cho trúng, cuộn giấy báo làm kiếm đấu nhau, vo giấy làm bóng đá, cho con leo lên người bố, chơi đu trên tay bố… Cười miễn phí.

Nếu mình là một ông bố, mình sẽ tận dụng khả năng sáng tạo để bày cho con những trò chơi tự chế. Ví dụ mẹ chúng không cho dùng Ipad nhưng mình có thể bật chế độ đèn pin của Ipad để chơi đi trong mê cung, hoặc đặt chế độ hẹn giờ trên Ipad để thách đấu một trò gì đó.

Nếu mình là một ông bố, mỗi sáng khi con tỉnh dậy, mình sẽ nói: Mỗi ngày nhìn thấy con là một ngày vui của bố. Mình cũng sẽ nói những câu khích lệ sự tự tin của con: Con chỉ cho bố cách làm, cách chơi nhé. Câu hỏi của con hay quá/ Con thật là sáng tạo/ Con làm được, bố tin là con làm được…

Mình cũng sẽ nói những câu phê bình thật hợp lí: Con làm bố buồn/ Con nghĩ là lần sau con sẽ sửa sai thế nào/ Bây giờ bố con mình cùng bàn nhau cách giải quyết nhé… Và đặc biệt, mình sẽ nói câu “thần chú” mà mọi đứa trẻ đều thích: Điều này là bí mật, chỉ bố và con biết thôi nhé, mẹ không được biết đâu. Ôi, đứa trẻ nào lại không mê tít một ông bố như thế chứ.

Nếu mình là một ông bố, mình sẽ không nhận mình là “siêu nhân” hay “anh hùng”. Mình chỉ là một ông bố bình thường nhưng đủ mạnh mẽ để con cảm thấy an toàn, đủ bao dung để ít cằn nhằn, đủ nghiêm khắc để con làm theo nguyên tắc.

Nếu mình là một ông bố, mình sẽ nhận liên lạc để trao đổi tình hình của con với các cô giáo. Các cô sẽ cảm thấy thật vui vì có phụ huynh là một ông bố đáng mến.

Nếu mình là một ông bố, mình sẽ dạy con yêu thích thể thao hay một môn nghệ thuật nào đó, theo một cách rất phóng khoáng kiểu đàn ông.

Nếu mình là một ông bố, mình sẽ về nhà đúng giờ. Đôi khi nếu lỡ mải vui bạn bè, mình sẽ gọi điện báo cho vợ và không bao giờ tắt chuông điện thoại để vợ và lũ trẻ khỏi lo.

Nếu mình là một ông bố, đôi khi mình cũng sẽ tranh cãi khiến cho mẹ chúng nổi giận. Để thấy được rằng, đàn ông và đàn bà có những giá trị sống rất khác nhau. Nhưng sau đó mình sẽ làm hòa trước.

Nếu mình là một ông bố, mình sẽ làm dẹp bớt cái tính “so bì” rất phụ nữ của vợ, tật “buôn dưa” để khoe nhau thành tích của con, tật chăm chăm nhìn vào cái cân để đo xem con đã “lớn” thế nào… chỉ để con được sống đúng là con, hồn nhiên và bình minh.

Nếu mình là một ông bố…

Nhưng mà thôi, mình chẳng thích làm một ông bố.

Mình thích làm một bà mẹ hơn.

Một bà mẹ đầy lỗi lầm, đôi khi xộc xệch, đôi khi cằn nhằn.

Nhưng trái tim ngập tràn sự âu yếm và thích được chở che.

Và chỉ có làm mẹ mới được đặc quyền riêng – mang con trong thế giới của mẹ, suốt 9 tháng 10 ngày.

Mình làm mẹ thôi…

Sưu tầm