Ba tháng sau khi gia nhập đội ngũ các ông bố bà mẹ, tôi gần như kiệt sức. Cậu con trai bé bỏng đã khiến những giấc ngủ của vợ chồng tôi thành một cuộc chiến lặp đi lặp lại sau 2 giờ đồng hồ.  Những bữa tối lúc 10 giờ đêm của hai vợ chồng ngày càng thường xuyên hơn, tôi lại còn bị chứng khó tiêu hành hạ vài tiếng sau đó bởi ăn tối quá muộn và sau đó chỉ còn vài tiếng để chợp mắt trước khi ông mặt trời vén tấm rèm đêm tối bằng những tia nắng chiếu qua mọi khe cửa. Tôi cũng sắp phải đi làm trở lại, và chắc hẳn không có một loại kem che khuyết điểm hay bút vẽ mắt nào có thể che đi quầng thâm tím ngắt bắm chặt quanh mắt mình. Trông tôi vô cùng thảm hại, không còn phong thái của một nhân viên văn phòng gọn gàng và thanh lịch nữa.

Tôi cần có một lối thoát để tự cứu mình, một giải pháp nhanh nhất có thể và tôi chọn “Ferber” hay “crying it out”. Đây là một phương pháp luyện ngủ được Tiến sỹ Richard Ferber giới thiệu nhằm giúp trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ có thể tự ngủ bằng việc đặt đứa trẻ vào cũi khi chúng còn thức và rời đi ngay cả khi chúng khóc. Sau một khoảng thời gian nhất định chờ đợi, bố mẹ có thể vào phòng dỗ dành con (bằng cách xoa lưng, thì thầm trò truyện hay hát ru….) nhưng nhất định không được bế chúng ra khỏi chiếc cũi. Tiến sỹ Ferber cho rằng, chỉ sau vài ngày “luyện tập”, trẻ sẽ học được cách tự xoa dịu bản thân và tự ngủ.

Nghe thì có vẻ đây là phương pháp vô cùng dễ dàng, nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Khi tôi hỏi kinh nghiệm và sự chia sẻ từ một số bà mẹ khác trong khu phố, họ đáp lại tôi bằng những ánh mắt chan chứa… miệt thị, họ cho tôi duy nhất một lời khuyên đó là “việc chị định làm chẳng khác nào tra tấn và con chị sẽ sợ hãi, không bao giờ tin chị nữa”. Một bà mẹ khác thì hốt hoảng ôm chặt lấy ngực và như van nài tôi “đừng làm như vậy với con của mình”. Một người nữa thì ngồi xuống cạnh tôi nhìn về một hướng xa xăm một cách trầm ngâm như muốn nói “thật không biết nói gì với chị lúc này!”.

Sau khi nhận được hàng loạt những phản ứng không mấy tích cực đó, bạn nghĩ xem tôi còn dám luyện ngủ cho con nữa không? Tôi nghĩ mình không còn sự lựa chọn nào khác để có thể yên tâm quay lại công việc. Tôi phải luyện ngủ cho con mình. Thà muộn còn hơn không bao giờ!

Rồi vào một buổi tối con trai 3 tháng tuổi, tôi nhớ là thứ 4, tôi tắm cho con, xoa kem dưỡng da và mát-xa khắp cơ thể bé, cho ăn xong tôi đọc cho nó nghe 3 cuốn sách và đặt con vào cũi khi đã mơ màng nhưng vẫn còn đang thức. Chỉ một lát sau khi tôi đóng cửa phòng lại, thằng bé bắt đầu khóc, ngày càng to dần. Chồng tôi nói rằng nên đợi một hôm khác và có thể thử lại vào ngày mai, nhưng tôi biết, nếu hôm nay tôi nghe lời chồng, thì ngày mai tôi cũng sẽ từ bỏ và sẽ chẳng làm được trò trống gì cho đến tôi đi làm trở lại, và cả sau đó nữa, và nếu điều đó xảy ra thì cuộc sống của vợ chồng tôi không còn gì tệ hơn.

Lần đầu tiên ruột gan tôi như thắt lại khi nghe tiếng con khóc. Tôi không thể tin được là mình có thể mặc con khóc nhiều đến vậy. Sau 5 phút, tôi vào trấn an thằng bé và tình hình được xoa dịu hơn, cho đến 2 phút sau khi tôi đóng cửa phòng đi ra ngoài, thằng bé lại tiếp tục khóc thét lên.

Ai cũng hoài nghi và nói rằng tôi

Lần tiếp theo, tôi cố đợi 10 phút và nóng ruột khi hết 10 phút là tôi lại lao vào phòng con để vỗ về, an ủi thằng bé. Tôi không nghĩ là mình đợi được 15 phút vào lần tiếp theo nữa, cho đến khi tôi có điện thoại. Em chồng gọi điện cho tôi để hỏi tôi đã bắt tay vào cái việc mang tên tra tấn con  chưa và tình hình ra sao rồi. Tôi nói là mình đang luyện ngủ cho con bằng phương pháp “crying it out” và đang chờ cho hết 15 phút tiếp theo để vào dỗ dành thằng bé. Chuông báo thức 15 phút đã hết rung lên nhưng tôi chưa thể ngừng cuộc nói chuyện đang dang dở khi cô ấy cứ thao thao bất tuyệt kể về những điều đang chờ đợi tôi ở phía trước. Tôi đành phải theo dõi con qua camera và thật bất ngờ khi thằng bé đã ngủ với một nụ cười to bự trên khuôn mặt.

Tôi chưa bao giờ nói rằng mình dễ dàng để lựa chọn hình thức này, nhiều ngày sau đó, chúng tôi đã cùng nhau trải qua những khoảnh khắc thắt ruột, thắt gan, nhưng sau tất cả mọi thứ rắc rối và ướt nhẹp nước mắt đó, giờ đi ngủ trước đây của cả gia đình đã được thiết lập lại.

10 năm sau, là bây giờ đây, tôi có thể tự tin nói với bạn rằng, việc luyện ngủ và bị “bỏ mặc” cho con khóc đến lúc có thể tự ngủ chẳng để lại chút gì ám ảnh cho cậu con trai bé bỏng của tôi. Thằng bé rất thích có mẹ ngồi bên cạnh mỗi khi đi ngủ nhưng có thể tự lăn quay ra ngủ mà không cần có mẹ, thằng bé vẫn ôm tôi thật chặt và trêu đùa mẹ như một người bạn tri kỉ, và nó cũng rất tự lập và mạnh mẽ. Tôi phải khẳng định rằng, phương pháp luyện ngủ Ferber là hoàn toàn an toàn khi chúng ta thực hiện một cách đúng đắn và quyết tâm.

Và bạn biết đấy, tôi sẽ còn tiếp tục luyện ngủ cho em bé tiếp theo của mình để biết rằng, cuộc đời này thật đẹp và tất cả mọi thứ đều đáng để trải nghiệm!

Vài nét về tác giả:

Rebecca Gruber là một BTV chuyên viết về các chủ đề mang thai, làm cha mẹ và nuôi dạy con. Cô cũng là mẹ của hai cậu con trai kháu khỉnh. Các bài viết của cô luôn xuất phát từ những trải nghiệm thú vị chân thật của bản thân trong quá trình nuôi dạy con nên được rất nhiều độc giả yêu thích.

Theo Hà Mi/Trí Thức Trẻ