Không biết có ngày 8/3
Tôi đến chợ hoa trên đường Lê Đức Thọ kéo dài vào một buổi chiều mưa, khi mà ngày Quốc tế phụ nữ đang đến gần. Những người phụ nữ ở đây đều tất bật với hoạt động buôn bán của mình và phải mất khá nhiều thời gian, tôi mới có thể trò chuyện được với họ.
Những người phụ nữ buôn bán tại đây chủ yếu là dân tứ xứ đổ về như Hưng Yên, Hải Dương, Ninh Bình… có cả dân làng hoa Tây Tựu. Hoạt động buôn bán của họ kéo dài từ 2h – 3h sáng và kết thúc khoảng 22h cùng ngày, không lúc nào ngơi nghỉ.
|
Cảnh mua bán tấp nập tại chợ hoa trên đường Lê Đức Thọ kéo dài |
Giống như bao nhiêu người phụ nữ khác có mặt tại khu chợ hoa này, chị Hà, quê Mỹ Hào, Hưng Yên có một hoàn cảnh gia đình không lấy gì làm suôn sẻ. Nhà chị có 3 đứa con, đứa lớn đang học cao đẳng năm thứ nhất ở gần nhà, sáng đi trưa về, đứa thứ 2 thì làm may công nghiệp, đứa thứ 3 vừa mới lên 10.
Chị rời quê lên thành phố bán hoa đã được vài năm, quanh năm bán buôn, kiếm đồng nuôi con nuôi thân, còn 3 đứa ở nhà tự chăm sóc nhau. Chồng chị cũng chẳng còn để mà chung lưng đấu cật với chị, thành ra chị phải tự bươn trải, vật lộn với bao nhiêu khó khăn chất chồng.
Hỏi chị về một ngày 8/3, chị gạt nước mắt: “Người như tôi làm gì có ngày 8/3. Dậy từ 1h sáng, đi ra chợ, chọn hoa rồi nhận hoa, giao cho một số khách quen rồi đạp xe khắp các tuyến phố, bán cả ngày không ngớt vì người ta có nhu cầu mua nhiều mà”.
Rồi chị kể, ngày 8/3 của chị, bận rộng hơn, vui vẻ hơn và hạnh phúc hơn ngày thường, vì ngày ấy chị bán được nhiều hoa, kiếm được lãi nhiều hơn, có khi lãi cả mấy trăm ngàn đồng. “Có tiền là vui rồi, quên hết mọi thứ”, chị hồ hởi khoe.
Ở một góc khác của chợ hoa, ba người phụ nữ nói cười rôm rả khi tôi nhắc đến chuyện quà cáp ngày Quốc tế phụ nữ. Một chị khoảng chừng 30 tuổi, quê Hải Dương cất lời: “Chúng tôi bán hoa cả năm nhưng chẳng bao giờ có bông hoa trong nhà để cắm lọ. Miếng ăn còn chưa lo, tiền tiêu còn chưa đủ, nói gì đến chơi hoa. Tiền hoa để mua sữa cho con, cô ạ”.
Một người khác thì chỉ trỏ: “Kia kìa, cả cái chợ này có 1 gã đàn ông và 2 thằng nhóc con theo bà nó đi bán hoa ấy. Cô cứ hỏi lão kia xem hắn có bao giờ biết đến tặng vợ 1 bông hoa ngày phụ nữ không? Thời gian ấy dành cho việc kiếm tiền nuôi con, cô ạ. Có phải trẻ trung như các cô, các cậu đâu mà cần hoa hoét”. Rồi họ cười, như thể cuộc sống chỉ là tiếng cười và những đóa hoa tươi nhưng những ánh mắt thì lảng tránh người đối diện.
Với những người phụ nữ mang trên vai gánh nặng cơm áo cuộc đời này, cái ngày 8/3 dường như chỉ là một khái niệm xa xỉ, ăn sâu vào tâm trí họ về sự không cần thiết và…không thuộc về họ, tất nhiên họ cũng không đòi hỏi quyền lợi.
Một người phụ nữ còn khá trẻ, ở độ 30 – 35 tuổi, đã kể cho tôi nghe câu chuyện tình yêu trước ngày cưới của cô, nghe vui vui tai mà chạnh lòng, chua xót.
Chị kể, chị sinh ra tại một vùng quê nghèo miền biển, từ ngày xây dựng gia đình đến nay, chưa bao giờ chị nhận được từ chồng một bông hoa. Chị thủ thỉ: “Trước khi cưới chị mấy ngày là ngày 8/3, bạn bè chị cứ trêu là thảo nào chị cũng nhận được hoa. Chị hỏi 8/3 là ngày gì, chúng nó cứ cười bảo chị cổ hủ. Mãi sau mới biết, cũng có chút hồi hộp, không biết người yêu cũng là chồng bây giờ có tặng hoa không? Ai ngờ ông ấy đến thăm mình, trống trơn, chẳng có gì. Từ ấy, mình không hề có ý muốn hoa hòe hoa sói trong ngày này cả, thậm chí cả khi hai vợ chồng đi bán hoa.”
Không hoa tươi lại có “hoa điện thoại”
Người phụ nữ bán hoa trên đường Xuân Thủy, Cầu Giấy đã kể cho tôi nghe về một kỷ niệm ngày 8/3 của vợ chồng chị cách đây 2 năm và sau 15 năm chung sống.
Chị cũng như những người phụ nữ tại chợ hoa Lê Đức Thọ, quanh năm gom góp tiền bạc, sức lực cho những đứa con thơ, vun vén hạnh phúc gia đình mà quên đi bản thân mình. “Chị đi bán hoa cả ngày đấy nhưng cũng chẳng bao giờ nghĩ nên có ngày 8/3. Ngày đó chưa bao giờ là ngày của phụ nữ nghèo đâu, em ạ. Xa vời lắm…”.
Nhưng, “năm vừa rồi chị được nhận hoa – điện – thoại em ạ, có biết nó là cái gì không?”. Tôi lắc đầu khó hiểu, cùng lúc chị móc ra chiếc điện thoại Nokia 1200 đã cũ, thỏ thẻ: “Chồng chị gửi tin nhắn cho chị, tin nhắn hình bông hoa em ạ. Chị nhớ mãi ngày hôm ấy, cảm thấy rất hạnh phúc”.
|
Trong những người phụ nữ này có nhiều người không dám mơ đến một bông hoa trong ngày Quốc tế phụ nữ. |
Ở một góc đường Liễu Giai, cô bán hoa lại chia sẻ rất thật tâm sự của mình: “Ngày 8/3, chị thấy vui hơn ngày thường, ghen tỵ với mọi người hơn ngày thường em ạ. Nhiều ông chồng đi mua hoa, cẩn thận và tỉ mỉ chọn từng bông một, dù đắt vẫn cố mua. Nhìn người ta hạnh phúc lắm! có ông khách quen, luôn miệng: “Vợ tôi thích hoa này lắm” mặc dù, ông ấy chẳng rõ hoa ấy tên gì nhưng vẫn thích mua tặng vợ. Có người đi theo con cái của họ, nhìn đứa trẻ thích lắm, mình lại thấy người phụ nữ kia hạnh phúc thế! Mình cũng chạnh lòng”.
Không có được những bó hoa tiền trăm, tiền triệu, không có được những món đồ đắt tiền hàng hiệu xách tay và có thể là một phút chạnh lòng nhưng cô Vân, bán hoa trên phố Bà Triệu lại có được những niềm vui nho nhỏ từ chính gia đình thân yêu của mình. “Năm nào cũng vậy, con nhà cô sẽ gọi điện lên chúc mẹ vào buổi tối, rồi mẹ con thủ thỉ với nhau chuyện con gà, con lợn ở nhà, các con khỏe mạnh ngoan ngoãn là cô yên tâm rồi”.
Nguồn: Tổng hợp