Do thường được mẹ khen nên cháu tự cho rằng mình là số một, tự đề cao mình và sẵn sàng chê bai bạn bè bằng lời nói và thái độ kiêu căng. Tôi nhiều lần rầy con thì vợ tôi lại xen vào: “Nó nói đúng mà anh. Con có quyền tự hào chứ”.
 
Một ngày nọ, tôi nhận được tin cháu bị các bạn vây đánh vì tội “chảnh”. Con tôi phải nằm viện bốn ngày, người đầy thương tích, còn mẹ cháu làm ầm ĩ cả lên. Đến trường, tôi mới biết, cháu không hề được lòng bạn bè, luôn cô độc vì thói tự kiêu hợm hĩnh của mình. Dù xinh đẹp nhưng cháu không gây được thiện cảm với mọi người. Vợ tôi cũng nhìn ra vấn đề nhưng lúc muốn uốn nắn con gái thì gặp nhiều khó khăn. Cháu càng lớn, càng trở nên ương bướng, khó dạy.
 
Thật đau lòng, cháu bị bạn trai chuốc rượu say mèm để cưỡng bức, sau đó còn dùng những lời thóa mạ (vì cho rằng cháu kênh kiệu quá nên muốn “dạy cho một bài học”)… Uất ức và bất mãn, con gái tôi bỏ nhà đi bụi, vợ tôi như phát điên tìm kiếm khắp nơi… Chúng tôi rất đau khổ khi con hư, nhưng suy cho cùng chỉ vì chúng tôi không biết cách dạy con.

Viết ra đây câu chuyện buồn của chính gia đình, tôi chỉ mong những bậc làm cha mẹ hãy gần gũi con ngay khi còn nhỏ, và dù yêu thương con cái đến đâu, quý vị cũng đừng quá chiều theo những đòi hỏi của con, đừng tập cho con cái thói quen tự mãn để tránh rơi vào trường hợp đau lòng như gia đình tôi.