Nó chưa tròn 2 tuổi thì mẹ mang bầu để “nuôi một thể”. Ông bà hai bên còn khỏe có việc gì ông bà giúp cho. Cái thai chưa được 3 tháng, cả nhà nó đã ăn mừng vì lần này mẹ nó sẽ sinh một bé trai. Bố mẹ nó, rồi họ hàng đều vui lắm, họ khen bố mẹ nó “khéo đẻ”, có nếp có tẻ.
Em nó sướng từ trong bụng sướng ra. Từ lúc biết mẹ có bầu em trai, bố cấm mẹ việc buôn bán, chỉ làm những việc nhẹ nhàng trong nhà, nghỉ ngơi rồi tẩm bổ cho em sinh ra được đẹp đẽ, khỏe mạnh và thông minh. Cả nhà nó đếm ngược từng ngày để chào đón em bé chào đời khi nó sắp tròn 3 tuổi. Một cậu bé bụ bẫm, kháu khỉnh, khôi ngô. Bố mẹ nó vui lắm, làm đến hơn chục mâm cơm mời anh em, bạn bè đến mừng đầy tháng cho em.
Từ khi có em, bố mẹ và cả mọi người đã quên còn nó trong nhà, nó chỉ biết nem nép cuối giường nhìn mẹ và mọi người âu yếm, cưng nựng em. Nó mong chờ mẹ gọi nó một tiếng rồi bế nó vào lòng thủ thỉ: Con gái yêu của mẹ!
Nó trở nên lì lợm từ khi nào không hay. Cũng nhiều lúc nó tự hỏi: Nó có phải là con bố mẹ đẻ ra? Nó bỗng dưng thấy ghét thằng bé, chỉ vì sự ra đời của nó và vì nó là con trai nên tất cả những gì yêu thương, quan tâm của bố mẹ đáng lẽ còn đang thuộc về nó thì giờ nó phải chia sẻ một cách không công bằng: Bố quên nó, mẹ cũng quên nó, chỉ biết có mỗi em. Có thứ quà ngon, bố mẹ phần em trước và phần ấy bao giờ cũng to hơn phần của nó, rồi bảo: “Con là chị, con phải biết nhường em”. Đồ chơi cũng vậy, thằng bé được chiều nên tỏ ra ích kỷ, tham lam, không cho nó chơi cùng, nó tủi thân khóc, mẹ lại quát nó bảo: “Con là chị, con phải biết nhường em”. Nó không thích mẹ nói với nó những câu như thế. Nó sinh ra ghen tị và thấy ghét em… nhưng nó không dám phản kháng, nó chỉ biết giấu thật sâu tất cả mọi suy nghĩ của nó trong lòng.
Giờ đây, nó đã là cô bé học lớp 5 còn em nó đã bước sang lớp 2. Mấy hôm trước, nhà trường vừa tổng kết học kỳ I, tên em nó được tuyên dương trước toàn trường về thành tích học tập, nhưng nó chẳng thấy vui, trái lại nó thấy rất buồn và lo lắng. Nó là con bé không có gì đặc biệt, người mảnh khảnh và xanh rớt, đôi mắt ở cái tuổi của nó lẽ ra phải trong sáng, vui tươi thì lúc nào cũng buồn buồn, xa xôi. Nó cũng không thông minh như bố mẹ nó nghĩ vì kết quả học tập của nó không cao. 3 năm học trước, với kết quả học tập của nó như hiện nay cũng chỉ làm bố mẹ nó nghĩ ngợi một lúc rồi qua nhanh, họ cũng không có thời gian động viên và quan tâm hơn tới nó.
Từ khi em nó bước vào lớp 1, thằng bé thông minh, sáng dạ, lại được sự động viên, chăm sóc của bố mẹ nên thành tích học tập càng cao. Kỳ họp phụ huynh, kỳ tổng kết nào của nhà trường, bố mẹ nó cũng mát mặt. Rồi bố đưa em ra để so sánh với nó. Điều khiến nó buồn và thấy sợ hơn là: Sự cô đơn.
Tết năm ngoái, nó đã phải ở nhà một mình và rất có thể năm nay, nó lại bị phạt ở nhà vì chính kết quả học tập không tốt. Cứ nghĩ đến đó, nó lại thấy buồn. Sao nó muốn được bố mẹ quan tâm, chăm sóc, động viên, khuyến khích đến thế. Nhưng nó cũng muốn hét thật to rằng “Con rất yêu bố mẹ và tự hào về em”. Nghĩ thế, con bé lại cười một mình. Nó tạt ngang vào một chợ cóc gần nhà, người ta đi sắm Tết thật đông và vui. Năm nay, thời tiết được mùa nên những cành quất, cành đào thật đẹp, thật rực rỡ như đem mùa xuân ấm áp tràn ngập một góc chợ nhỏ. Nó mơ màng và ước mong được diện một bộ váy thật đẹp, có cài những cái nơ thật xinh trên đầu, hai chị em nó được bố mẹ chở đi chúc Tết rồi nó được nhận những phong bao lì xì đỏ thắm.